Bóng Đá Anh

Alex Song: Mùa giải kỳ lạ khi “chim họa mi” trở thành “nhạc trưởng” của Arsenal

Sau khi Cesc Fabregas rời Arsenal vào mùa hè năm 2011, để lại khoảng trống sáng tạo to lớn, người hâm mộ tự hỏi ai có thể thay thế anh? Và Alex Song đã bước ra ánh sáng.

Gia nhập câu lạc bộ vào năm 2005, Song đã khẳng định mình là một cầu thủ quan trọng trong đội hình của Arsene Wenger vào đầu những năm 2010, với vai trò là “lá chắn thép” nơi hàng tiền vệ. Tuy nhiên, với khả năng xử lý bóng khéo léo, Song luôn được kỳ vọng ở một vai trò sáng tạo hơn.

Sự ra đi của Fabregas đã mở ra cơ hội đó, và Song đã không làm người hâm mộ thất vọng.

Khởi đầu đầy chông gai

Mọi thứ không diễn ra suôn sẻ ngay từ đầu. Trong trận đấu đầu tiên của mùa giải, Song đã nhận thẻ đỏ trực tiếp vì phạm lỗi với Joey Barton. Dù vậy, chiếc thẻ đỏ “oan uổng” ấy lại vô tình giúp Song tránh được trận thua muối mặt 2-8 của Arsenal trước Man United tại Old Trafford.

Trở lại sau án treo giò, Song đã có một màn trình diễn ấn tượng với pha kiến tạo cho Gervinho lập công trong trận gặp Blackburn. Tuy nhiên, anh cũng là chủ nhân của một bàn phản lưới nhà khiến Arsenal thua chung cuộc 0-1.

Song nhanh chóng tìm lại cảm giác ghi bàn với cú sút xa đẹp mắt vào lưới Bolton, trước khi có thêm 2 pha kiến tạo trong các chiến thắng trước Olympiakos và Spurs. Phong độ chói sáng giúp Song được vinh danh là Cầu thủ xuất sắc nhất tháng 10 của Arsenal.

“Cặp bài trùng” Song – Van Persie

Giống như Xavi – Iniesta hay Gerrard – Torres, Song và Van Persie đã tạo nên một mối liên kết kỳ diệu trên hàng công Arsenal. Cả 3 pha kiến tạo tiếp theo của Song đều dành cho tiền đạo người Hà Lan, và chúng đều là những tuyệt phẩm.

Pha kiến tạo đầu tiên đến trong trận gặp Norwich, khi Song cướp bóng từ giữa sân, dốc bóng thẳng vào khung thành đối phương trước khi chuyền bóng cho Van Persie ghi bàn thắng duy nhất của trận đấu.

Màn trình diễn đỉnh cao của Song đến ở trận đấu với Borussia Dortmund. Nhận bóng từ giữa sân, Song đã “xâu kim” một cầu thủ Dortmund, vượt qua 2 cầu thủ khác trước khi tung ra đường chuyền như đặt để Van Persie ghi bàn.

Hai tuần sau, Song tiếp tục tỏa sáng với đường chuyền vượt tuyến chính xác để Van Persie ghi bàn thắng duy nhất vào lưới Everton, bàn thắng sau này được bình chọn là Bàn thắng đẹp nhất mùa giải. Ngồi trên khán đài theo dõi trận đấu, Thierry Henry – người sắp sửa trở lại Arsenal – đã đứng dậy vỗ tay tán thưởng.

Và dĩ nhiên, Henry cũng được hưởng lợi từ khả năng kiến tạo tuyệt vời của Song. Trong trận đấu với Leeds ở FA Cup, chính Song là người đã kiến tạo để Henry ghi bàn thắng quyết định.

Khúc “thiên nga” dang dở

Sau hơn một tháng thi đấu ổn định nhưng không có pha kiến tạo nào, Song đã trở lại với phong độ đỉnh cao, kết thúc mùa giải với 6 pha kiến tạo trong 12 trận cuối cùng.

Pha kiến tạo đầu tiên trong chuỗi trận này là đường chuyền “dọn cỗ” để Theo Walcott ghi bàn trong chiến thắng 5-2 trước Spurs. Sau đó, Song tiếp tục kết hợp với Van Persie để mang về bàn thắng vào lưới Liverpool.

Song không chỉ trở thành “nhạc trưởng” trong lối chơi của Arsenal, mà còn là người quyết định chiến thắng cùng với Van Persie. Khi Arsenal bị Norwich dẫn trước 2-1, chính bộ đôi này đã phối hợp để mang về bàn gỡ hòa quý giá, qua đó giữ hy vọng giành vé dự Champions League.

Song có pha kiến tạo cuối cùng cho Arsenal trong trận đấu cuối cùng của mùa giải, nâng tổng số kiến tạo của anh lên con số 14 trên mọi đấu trường.

Nỗi tiếc mang tên Barcelona

Màn trình diễn chói sáng của Song đã thu hút sự chú ý của Barcelona. Mức phí chuyển nhượng 15 triệu bảng là không thể cản bước “chim hoạ mi” đến với Nou Camp.

Có lẽ quyết định ra đi của Song đã bị ảnh hưởng bởi việc Van Persie chuyển sang Manchester United, hoặc có thể anh, giống như người mà anh đã thay thế, không thể cưỡng lại sức hút của Blaugrana.

Dù lý do là gì, đây là quyết định mà Song phải hối tiếc. Với việc Sergio Busquets chiếm giữ vị trí tiền vệ trụ, Song phải ngồi dự bị hoặc đá trung vệ, điều này đã kìm hãm khả năng sáng tạo của anh.

Hình ảnh đáng nhớ nhất của Song tại Barcelona có lẽ là khoảnh khắc anh ngỡ ngàng khi Carles Puyol trao cúp vô địch La Liga cho Eric Abidal chứ không phải anh.

Sau đó, Song trở lại London, gia nhập West Ham nhưng không thể tìm lại phong độ đỉnh cao. Hiện tại, anh đang chơi bóng tại Djibouti. Thái độ thi đấu thiếu chuyên nghiệp và kỷ luật kém (ai có thể quên cú thúc cùi chỏ vào Mario Mandzukic tại World Cup?) đã cướp đi sự nghiệp đỉnh cao mà Song xứng đáng có được.

Dẫu sao, mùa giải 2011-12 vẫn sẽ là “nốt nhạc” đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của Alex Song, nơi anh toả sáng rực rỡ trong vai trò “nhạc trưởng”.

Related posts

Bản Hợp Đồng Trẻ Của Juventus: Niềm Hy Vọng Và Sự Thất Vọng

Sporting Lisbon: Bão táp ở Alvalade và cuộc tháo chạy của những ngôi sao?

Marcus Rashford và bí ẩn đằng sau màn ăn mừng đầy cảm xúc