“Anh ấy là một thiên tài, nhưng cũng là một cơn đau đầu.” Câu nói ấy có lẽ là miêu tả chính xác nhất về Paolo Di Canio, một trong những cầu thủ gây tranh cãi nhất lịch sử West Ham United. Dù cho những hành động gây sốc ngoài sân cỏ, không ai có thể phủ nhận tài năng và tầm ảnh hưởng của “Il Duce” trong màu áo “Búa tạ”. Và khoảnh khắc cuối cùng của anh tại Upton Park, trong trận đấu với Chelsea năm 2003, đã trở thành một trong những ký ức đẹp nhất, đầy cảm xúc và khó quên nhất đối với người hâm mộ West Ham.
Mùa giải đầy biến động và cuộc chia ly định mệnh
Mùa giải 2002-2003 chứng kiến một West Ham đầy bất ổn. Sau sự ra đi của Harry Redknapp, Glenn Roeder được bổ nhiệm làm HLV trưởng nhưng không thể lèo lái con thuyền “The Hammers”. Di Canio, vốn bất mãn với sự ra đi của Redknapp, liên tục công khai chỉ trích Roeder và đỉnh điểm là vụ việc bị thay ra trong trận đấu với West Brom, dẫn đến việc anh bị loại khỏi đội hình.
Trong khi đó, West Ham chìm sâu trong khủng hoảng và đối mặt với nguy cơ xuống hạng. Roeder đổ bệnh, Trevor Brooking tạm thời dẫn dắt đội bóng và phải đối mặt với thử thách cực đại: Giành chiến thắng trước Chelsea ở vòng đấu cuối cùng trên sân nhà Upton Park để níu giữ hy vọng trụ hạng.
Siêu phẩm để đời và giọt nước mắt tiễn biệt
Upton Park ngày hôm đó chìm trong bầu không khí căng thẳng tột độ. West Ham tấn công dồn dập nhưng không thể xuyên thủng hàng phòng ngự chắc chắn của Chelsea. Phút 70, Brooking quyết định tung Di Canio vào sân, như một canh bạc tất tay.
Và “con bài tẩy” ấy đã phát huy tác dụng. Phút 70, từ đường chuyền như đặt của Trevor Sinclair, Di Canio băng vào dứt điểm tung lưới Carlo Cudicini, ghi bàn thắng duy nhất của trận đấu. Cả Upton Park như muốn nổ tung. Di Canio cởi áo ăn mừng cuồng nhiệt, anh ngã xuống sân, chìm trong vòng tay đồng đội và sự hò reo của các cổ động viên.
Khoảnh khắc ấy là sự giải tỏa sau chuỗi ngày dài u ám. Di Canio, bằng tất cả tài năng và cá tính của mình, đã mang đến niềm vui vỡ òa cho người hâm mộ West Ham.
Kết thúc trận đấu, Di Canio cởi áo, hôn lên tấm áo và ném lên khán đài, như một lời chào tạm biệt đầy cảm xúc. Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người đàn ông ấy, người hùng một thời của Upton Park.
Ký ức đẹp và bài học về sự tha thứ
Dù cho nỗ lực của Di Canio, West Ham vẫn phải xuống hạng sau trận thua Bolton ở vòng đấu cuối. Anh rời Upton Park để lại nhiều tiếc nuối và cả những tranh cãi.
Nhưng khoảnh khắc kỳ diệu trong trận đấu với Chelsea năm ấy, khoảnh khắc mà Di Canio khiến cả Upton Park rung chuyển, sẽ mãi in sâu trong tâm trí người hâm mộ.
Nó nhắc nhở chúng ta rằng bóng đá, đôi khi, không chỉ là thắng thua, mà còn là những cảm xúc thăng hoa, là tình yêu, lòng trung thành và cả sự tha thứ. Bởi vì cuối cùng, chúng ta yêu bóng đá vì những khoảnh khắc đẹp và những câu chuyện đầy cảm xúc như thế.