Sam Allardyce, một huấn luyện viên thành công gần như ở mọi nơi đặt chân đến, lại thường mang tiếng xấu trong mắt công chúng. Có lẽ là do chiến thuật bị coi là nhàm chán, thái độ không chấp nhận dễ dàng chỉ trích, hoặc cả hai yếu tố đó cộng lại, nhưng cựu huấn luyện viên đội tuyển Anh chỉ tại vị vỏn vẹn một trận này lại không thực sự được yêu thích rộng rãi.
Tuy nhiên, câu chuyện hoàn toàn khác với người hâm mộ của đa số các câu lạc bộ mà ông từng dẫn dắt, đặc biệt là Bolton Wanderers. Ngay cả những người không phải là fan của Trotters hay Allardyce cũng phải thừa nhận rằng, trong vài năm ở thập niên 2000, sự kết hợp giữa cả hai đã tạo nên một trong những đội bóng Ngoại hạng Anh thú vị nhất. Một tập thể quy tụ những cầu thủ “chăm chỉ” người Anh và các ngôi sao quốc tế đã luống tuổi nhưng sở hữu tài năng phi thường. Đó là sự pha trộn kỳ lạ nhưng lại hiệu quả đến ngỡ ngàng.
Chúng tôi đã từng viết bài tri ân hai trong số những ngôi sao của kỷ nguyên đó là Jay-Jay Okocha và Youri Djorkaeff, nhưng một cái tên khác cũng xứng đáng được tôn vinh không kém chính là Fernando Hierro. Cựu đội trưởng của đội tuyển Tây Ban Nha và Real Madrid đã gia nhập Bolton vào mùa hè năm 2004 dưới trướng Sam Allardyce.
Bối Cảnh Và Thương Vụ Bất Ngờ
Hierro là một trong những cầu thủ giàu thành tích nhất thế giới, đã cùng Real Madrid giành 5 chức vô địch Tây Ban Nha và 3 lần lên ngôi tại Champions League. Ông còn sở hữu hiệu suất ghi bàn đáng kinh ngạc hơn cả nhiều tiền đạo của Bolton thời điểm đó: tỷ lệ trung bình một bàn sau mỗi bốn trận cho Madrid khiến Kevin Davies (một bàn sau mỗi năm trận tại Bolton) phải “xấu hổ”.
Mặc dù Sam Allardyce nổi tiếng với khả năng thu hút các siêu sao, việc Bolton chiêu mộ Hierro vẫn là một bất ngờ lớn. Sau một năm thi đấu ở Trung Đông, cựu ngôi sao người Tây Ban Nha dường như đã “nửa đường” đến với quyết định giải nghệ. Tuy nhiên, với tinh thần chiến đấu bền bỉ, Hierro quyết định rằng việc chuyển đến Greater Manchester – và cơ hội để “đổi” Zidane lấy Nolan, Raul lấy Vaz Te – rất phù hợp với mình. Thời điểm đó, anh đã 36 tuổi.
Fernando Hierro tạo dáng trong buổi ký hợp đồng với Bolton năm 2004
Bản Hợp Đồng Lớn Và Mối Quan Hệ Đặc Biệt
Bất chấp tuổi tác đã cao của trung vệ này, nhiều người đã ca ngợi việc chiêu mộ Hierro là một “cú áp phe”. Sam Allardyce, người chỉ hơn tân binh của mình 13 tuổi, lại khá khiêm tốn khi đánh giá thành tích này, chỉ đơn giản nói rằng “một cầu thủ dày dạn kinh nghiệm như cậu ấy” sẽ là “một sự bổ sung lớn cho đội hình”. Ông còn dự đoán rằng Hierro có thể, dù hơi muộn màng, “trở thành một ngôi sao của bóng đá Anh”. Đối với bất kỳ ai từng chứng kiến cầu thủ kỳ cựu này thi đấu, rõ ràng ông đã là một ngôi sao rồi.
Điều thú vị là, lời khen của Hierro dành cho Allardyce thậm chí còn sâu sắc hơn những gì ngược lại. “Một trong những lý do khiến tôi đến Anh là để trải nghiệm cuộc sống dưới quyền một huấn luyện viên điều hành câu lạc bộ từ trên xuống dưới,” trung vệ này chia sẻ với The Guardian. “Tôi không hiểu Sam làm điều đó bằng cách nào. Ông ấy có đủ sức mạnh để lo liệu việc huấn luyện, đội bóng, nhưng cũng cả các thương vụ chuyển nhượng bên ngoài sân cỏ. Nếu phòng thay đồ không có trà, chính Sam sẽ là người giải quyết.”
“A smaller club, a family club, a marvellous club.”
“We were a small team but within a generation of players with a lot of experience we managed to take a humble club to playing in European competition.”
Some great quotes from Fernando Hierro for us Bolton fans.#BWFC pic.twitter.com/ErKIHiKXsx
— Adam Whiteside (@AdamWhiteside5) October 17, 2018
Không ai kỳ vọng Hierro sẽ thi đấu trọn vẹn mọi phút tại Bolton, nhưng vẫn có một sự lạc quan nhất định xung quanh bản hợp đồng của ông. Ở mọi khía cạnh, Hierro là hình mẫu của một cầu thủ chuyên nghiệp; đối với một bản hợp đồng mang tính “xa xỉ”, dường như không có nhiều rủi ro.
Thành Công Ở Vị Trí Thứ Sáu
Trước sự vui mừng của người hâm mộ, Hierro đã là một thành công lớn. Mặc dù không phải lúc nào cũng được đá chính, ông vẫn có 15 lần xuất phát tại giải đấu và nhiều lần ra sân từ ghế dự bị trong mùa giải 2004-05. Đôi chân già của ông chưa bao giờ trông giống như một “thảm họa sắp xảy ra”. Trên thực tế, Hierro mang đến một sự điềm tĩnh cho toàn đội.
Ông thực hiện các quả đá phạt. Ông đôi khi đưa ra lời khuyên chiến thuật cho Allardyce. Cuối cùng, huấn luyện viên đã gọi ông là “cầu thủ có khả năng chuyền bóng tốt nhất trong lịch sử câu lạc bộ” – một danh xưng chưa từng được gán cho Tal Ben Haim, một trung vệ khác cũng được Allardyce ký hợp đồng vào năm 2004.
Bolton kết thúc mùa giải đó ở vị trí thứ sáu, đánh dấu chiến dịch Ngoại hạng Anh tốt nhất trong lịch sử câu lạc bộ. Thời điểm đó, một số người cảm thấy tiếc nuối khi đội bóng không thể tiến xa hơn nữa để lọt vào top 4 và giành vé dự Champions League, khi chỉ kém đội xếp thứ tư Everton đúng ba điểm. Sau khi chinh phục giải đấu danh giá châu Âu rất nhiều lần, Hierro chắc hẳn cũng thất vọng như bất kỳ ai.
Chính Everton, đội bóng nhỉnh hơn Bolton đôi chút, là đối thủ của họ trong ngày cuối cùng của mùa giải – trận đấu mà Hierro đã chơi trận chuyên nghiệp cuối cùng trong sự nghiệp của mình. “Tôi đã đưa ra quyết định rõ ràng: Tôi muốn dừng lại khi vẫn còn đang thi đấu ở đẳng cấp cao,” ông nói sau trận đấu. Khi ông rời sân ở phút 67, nhường chỗ cho một hàng tiền vệ khó tin bao gồm Okocha, Gary Speed, Stelios Giannakopoulos và El-Hadji Diouf, khán giả trên sân đã dành cho ông một tràng pháo tay đứng. Đây là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ trong lịch sử Ngoại hạng Anh.
Danh Tiếng Vững Bền
Không thể thuyết phục Hierro tiếp tục thi đấu, Sam Allardyce chỉ nhận được một năm phục vụ từ cầu thủ kỳ cựu này. Nhưng một năm là đủ để Hierro trở thành một nhân vật cực kỳ được yêu mến tại sân Reebok (nay là University of Bolton Stadium). Vị thế là một trong những ‘Galacticos’ của Bolton cũng góp phần tạo nên sự nổi tiếng của ông, nhưng những màn trình diễn điềm tĩnh và đẳng cấp mới là yếu tố quan trọng hơn nhiều.
Và xem xét sự tôn trọng lớn lao mà cả hai dành cho nhau, thật phù hợp khi Allardyce và Hierro sau đó lại trải qua những kinh nghiệm tương tự hơn một thập kỷ sau khi cùng làm việc. Cả hai, bất chấp tài năng của mình, đều có những quãng thời gian đầy thất vọng khi nắm quyền dẫn dắt đội tuyển quốc gia của mình. Allardyce, với ly rượu sẵn sàng, bị “hạ bệ” bởi các phóng viên điều tra bí mật, còn Hierro thì bởi một đội tuyển Nga kiên cường. Huấn luyện viên người Anh tại vị hai tháng, còn cựu trung vệ người Tây Ban Nha chỉ vỏn vẹn 24 ngày.
May mắn thay, không có thất bại nào trong số đó ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng của Hierro và Allardyce tại Bolton. Người trước đã mang đến cho câu lạc bộ một chất lượng chưa từng thấy trước đây, ngay cả khi đã bước qua tuổi 37. Người sau chịu trách nhiệm đưa những tài năng đó về đây ngay từ đầu.
Ngày nay, ý tưởng về một siêu sao quốc tế lặng lẽ “thống trị” các trận đấu tại một câu lạc bộ như Bolton dường như là một điều xa vời. Nhưng Fernando Hierro đã làm được điều đó, cùng với Sam Allardyce, tạo nên một trang sử độc đáo và đáng nhớ cho câu lạc bộ này trong kỷ nguyên bóng đá Anh hiện đại.